Bằng cách nhắm mắt trong quá trình gạt bóng, golfer có thể tập trung, cảm nhận kỹ thuật tốt hơn và giải phóng “bản năng tự nhiên” của chính mình.
Tuần trước ở Dow Great Lakes Bay Invitational thuộc LPGA Tour, Anne van Dam đã thử nghiệm kiểu nhắm mắt khi chốt hố từng đem lại hiệu quả cho nhiều đấu thủ.
Tại Pebble Beach Pro-Am 1994, Johnny Miller sử dụng kỹ thuật này và giành chức vô địch PGA Tour thứ 25 – cuối của sự nghiệp khi ở tuổi 46. Đến ngày bế mạc Arnold Palmer Invitational 2011, Justin Rose chuyển sang nhắm mắt rồi putt hơn 3 mét ghi birdie hố 10. Tám hố tiếp theo với cách làm tương tự, cựu số một thế giới thêm ba birdie và một eagle để hoàn thành nửa sau sân với 31 gậy, lên đứng T3 chung cuộc.
“Nhịp điệu là thứ quan trọng duy nhất khi bạn đang chịu áp lực. Chỉ cần nhắm mắt lại, bạn sẽ bắt trúng nhịp điệu đó. Cũng bởi không nhìn thấy, bạn thực sự phải sử dụng bản năng cảm nhận của mình”, Rose khi đó giải thích thêm.
Anne van Dam chung nhận định. “Nếu không thể thấy những gì mình đang làm, bạn chỉ cần tin tưởng vào phản xạ tự nhiên của bản thân”.
Trong phương pháp putt nhắm mắt, golfer vẫn duy trì ánh nhìn khi vào thế đứng, điều chỉnh độ rộng mở chân với vị trí bóng, xác định line như thông thường và chỉ nhắm mắt khi đẩy gậy thực hiện cú gạt.
Ở Sanderson Farms Championship tháng 10/2020, Sergio Garcia nhiều lần bỏ qua phần cảm quan lúc chốt hố trên đường giải cơn khát danh hiệu hơn ba năm từ The Masters 2017. Golfer Tây Ban Nha chỉ mở mắt sau khi bóng rời mặt gậy và cho biết kiểu gạt này giúp anh thoải mái hơn khi cảm nhận cú đánh, thay vì tập trung vào động tác khác và tự ép mình phải làm theo.
Nhìn chung, cách nhắm mắt putt mang lại hai hiệu quả chính. Đầu tiên, nó giúp golfer tập trung và không bị xao nhãng bởi những yếu tố ngoại cảnh, dẫn đến ảnh hưởng nhịp cú đánh.
Trong một nghiên cứu theo dõi chuyển động mắt của người chơi golf, Tiến sĩ Joan Vickers ở Đại học Calgary (Canada) đã chỉ ra các đấu thủ nhà nghề luôn tập trung cao độ vào một điểm nhỏ trên quả bóng, còn mắt của golfer có handicap cao thường di chuyển khắp nơi, phân tán các điểm xung quanh quả bóng. Kỹ thuật này được Vickers gọi là “Quiet Eye Technique”.
Thứ hai như đánh giá của van Dam và Garica, nó “giải phóng” người chơi và biến toàn bộ quá trình trở thành một loại cảm giác và bản năng.
Nhiều lúc đứng trước bóng, người chơi dễ sa đà vào việc tập trung chuẩn bị cho cú putt. Thời gian càng lâu, golfer càng căng thẳng, tăng hoạt động ở các cơ khiến chúng căng cứng. Mọi thứ dần tích tụ và hình thành hội chứng “yip” (thuật ngữ chỉ cử động không tự chủ của bàn tay, cổ tay khi thực hiện cú đánh). Ngoài việc quá lo lắng, nguyên nhân dẫn đến yip còn do người chơi gặp vấn đề về hệ thần kinh, từ đó dẫn đến rối loạn tâm lý và trương lực cơ.
Golfer sẽ thoát khỏi quá trình đó khi nhắm mắt và loại bỏ yếu tố gây nên căng thẳng. Lúc này, bạn không biết chính xác quả bóng đang ở đâu, khi nào trúng nó và vì vậy, cú đánh sẽ thoải mái hơn và trở lại với cảm giác bản năng của mình.
Trong khi các Tour pro thành công với phương pháp trên thì ở cấp độ giải trí, người chơi có thể gạt trượt nhiều hơn là trúng. Tuy nhiên việc nhắm mắt lại vài lần sẽ giúp bạn cảm nhận tốt hơn về nhịp điệu, tăng sự tập trung và đón nhận một số tín hiệu tích cực.